1 Tháng 7 Năm 2020. NGÔN NGỮ TẠP CHÍ VĂN HỌC NGHỆ THUẬT SỐ 7 - 1/5/2020 NHÓM CHỦ TRƯƠNG: Luân Hoán - Song Thao - Nguyễn Vy Khanh - Hồ Đình Nghiêm Lê Hân CỘNG Cách ráp này cải biến ở chỗ hàng nút cài được bố trí chạy từ dưới cổ xéo xuống nách, rồi kế đó chạy dọc một bên hông. Cô dâu chú rể đến được nhà nhau phải đi qua những đoạn đường khá dài và vất vả nên những bộ trang phục áo dài cưới thường Em chồng 2 mặt đặt điều nói xấu chị dâu, vợ cao tay dẹp loạn khiến "giặc bên Ngô" bẽ bàng. Sau nhiều lần bị em chồng "chơi khăm", Loan đã có cảnh giác hơn nhiều. Cô đã khiến "giặc bên Ngô" phải xấu hổ cúi mặt. Loan mới lấy chồng được hơn 1 năm. Cuộc sống vợ Ra đến sân nhìn vào xe tôi thấy một đốm lửa cứ rực đỏ lên rồi lụi xuống tôi biết Dượng… đang hút thuốc, mà quái lạ tôi ít khi nhìn thấy Dượng… hút thuốc bao giờ đến gần xe tôi vẩn nghe tiếng nhạc quen thuộc vang lên "từ đây thôi đành nước mắt buồn mi em Hoàng Long đuổi theo kẻ trộm, vừa chạy vừa chửi. Hai người lao ra khỏi con hẻm để truy đuổi trên đường. Cố Cửu Tư chạy chậm nửa nhịp, sau đấy hắn nghe tiếng ngựa sợ hãi hí vang. Lúc Cố Cửu Tư tới nơi thì chứng kiến con ngựa phát cuồng mà chạy về phía Hoàng Long. Hoàng Long rút đao ra theo bản năng rồi bổ một nhát vào chân ngựa. . "Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền..." "Tôi không đến thu tiền, tôi thu người." "Hả? Thu... thu người?" "Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?" Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không tha. Sống ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại ca. Theo như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy. "Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi...""Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi." Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng nhắc. Ông sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ... Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát. "Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi.""Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào." Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta khiếp đảm nổi da gà. "Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc." "Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi."Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế? Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào. "Bố... bố không sao chứ?" "Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái. "Mấy người lại đến ức hiếp bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó. "Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện." "Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?" "Tôi không có thật mà..." Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu?"Chú mau ra khỏi đây." "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em." "???" "Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi." "..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn. "Cậu Trình..." "Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây."Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm. "Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng chết hết cả rồi." "Nòng nọc là con gì?"Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT "Chậc. Nhạc phụ đã không cho cưới cũng là ý hay đấy chứ, mày bỏ cuộc đi." "Mẹ kiếp! Không cho thì ông mày cướp." "Trình Sâm tao chẳng phải giỏi nhất là đi cướp hay sao? Đời này cô nhóc đó xác định phải chịu trách nhiệm với tao." Trình Sâm nhếch mép, thong thả đáp, bộ dạng quá mức vô sỉ ngang ngược. Hắn thích Chỉ Nhiễm năm năm, tình cảm đã ăn sâu vào trong máu, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Bằng mọi cách hắn phải có được cô. Hổ nhún vai bĩu môi lắc đầu bó tay. Là hắn đơn phương thích nhưng lại bắt cô bé kia chịu trách chịu? Ai đời lại ngộ lạ như vậy chứ? Cơ mà anh ta cũng rất tò mò Trình Sâm sẽ làm thế nào để lấy được nàng. Trình Sâm ngầm cười, xong liền rút bao thuốc lấy một điếu bỏ lên miệng châm lửa rít một hơi, chậm rãi nhả ra. Làn khói nghi ngút bay lên ẩn hiện gương mặt không rõ biểu cảm, chất giọng khàn khàn vang vọng. "Vấn đề ở bến cảng sao rồi?" "Đã giải quyết xong xuôi, mày yên tâm không còn kẻ nào dám bon chen tranh giành địa bàn làm ăn với chúng ta." Hổ khẽ nhếch môi, đắc ý đáp. Hổ tên thật Giai Thụy, anh ta có một hình xăm con hổ lớn ở sau lưng nên từ đó mọi người hay gọi như vậy. Giai Thụy là anh em chí cốt với Trình Sâm cũng được mười lăm năm. Từ năm mười lăm tuổi bà Trình Sâm mất, hắn trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa, hắn lang thang phiêu bạt giang hồ thì gặp Giai Thụy cùng cảnh ngộ. Rồi kết nghĩa huynh đệ, đến nay bọn họ đã có địa bàn làm ăn và đông đảo đàn em. Trong giới giang hồ trên dưới tất cả đều kính trọng bọn hắn, chẳng ai dám to gan động vào. *** Vài ngày liền Chỉ Nhiễm đều ra ngoài sạp hàng phụ giúp bố, những người kia cũng không thấy lui tới kiếm chuyện nên hai bố con cô cũng yên lòng. Hôm nay Chỉ Nhiễm bận cùng bạn phải ra thư viện tham khảo ôn bài thì nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến báo bố cô bị tai nạn. Cô hoảng hốt sốt sắng run sợ gấp gáp chạy tới bệnh viện Hòa Bình. Bước vào cửa cô thở hồng hộc, hốc mắt ửng đỏ, đang định hỏi y tá phòng bố thì ở phía hàng ghế một người đàn ông vẩy gọi. "Chị Nhiễm! Chị Nhiễm bên này." Chỉ Nhiễm ngoáy đầu nhìn, gương mặt hơi ngơ ngác. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, lo cho bố còn gặp bọn đàn em của ông chú già? Không lẽ họ là người gây tai nạn cho bố cô? Chỉ Nhiễm hít thở sâu bước lại, trông thấy Chỉ Nhiễm bọn đàn em Trình Sâm lập tức cúi chào. "Thúc thúc đang ở bên trong để băng bó vết thương ạ. "Sao mấy người lại ở đây? Chẳng nhẽ..." Chỉ Nhiễm nhíu mày, còn chưa nói xong cửa phòng đột nhiên mở ra, bố cô được một chị y tá nhẹ nhàng dìu ra, ở dưới chân phải ông bị băng một cục. Chỉ Nhiễm bước đến nắm tay bố, cúi chào chị y tá, nữ y tá khẽ gật, thấy người nhà đã tới, chị yên tâm giao bệnh nhân lại rồi trở lại vào trong. "Bố... Bố có làm sao không ạ?" "Bố không sao, chân chỉ bị trật khớp một chút." "Là do mấy người kia làm đúng không ạ?" Cô giận dữ chỉ tay về phía bọn đàn em của gã Trình Sâm. Bố cô thở dài lắc đầu. "Chị Nhiễm, thúc thúc đã ổn vậy chúng em xin phép đi trước ạ, chúng em còn phải sang thăm Đại Ca." Dứt lời, mấy người đó đồng loạt rời đi. Cô nhăn nhó, đầu óc rối tinh rối mù, liền quay sang nhìn bố. Thăm Đại Ca? Ông chú đó thì bị gì? "Buổi trưa bố đi lấy trái cây, khi trên đường trở về thì gặp một chiếc xe điều khiển không đúng làn đường đâm vào, lúc ấy cái cậu Trình đó lao ra cứu giúp, bố chỉ bị ngã còn cậu Trình thì bị chiếc ô tô đâm phải." "Nghe nói cậu ta bị nặng lắm, Nhiễm Nhiễm à, con hãy tới thăm hỏi, để chúng ta còn phụ tiền thuốc men." Ông thở dài, kể lại tường tận đầu đuôi. Cô trợn mắt há hốc mồm. Không thể tin cái ông chú kia lại cứu bố cô. Theo sự phân phó của bố, cô sang phòng bệnh thăm nom hắn, dẫu sao ông chú đó cũng là ân nhân. Phòng 301! Chỉ Nhiễm gõ cửa, rồi chầm chậm bước vào, ở trong phòng vây quanh là đàn em và một vị bác sĩ. Còn cái chú Trình Sâm thì... Cô phải che miệng hốt hoảng. Hắn bị băng bó cả tay cả chân nằm trên giường bệnh. Tiêu rồi! Tiêu rồi. Chỉ Nhiễm cắn răng, khom lưng cúi đầu. "Nhiễm Nhiễm! Em đến thăm tôi à?" "Bố tôi bảo đến... cảm ơn chú vì đã cứu bố tôi, tôi sẽ trả tiền viện phí và mọi khoản chữa trị ạ." "Tôi... không cần tiền, Nhiễm Nhiễm, bác sĩ bảo rằng, tôi có nguy cơ sẽ không còn đi đứng như bình thường được nữa." Hắn thều thào cất giọng, nét mặt tái nhợt. "Đại Ca, dù anh có ra sao thì bọn em vẫn luôn ở bên cạnh." Bọn đàn em ủ rũ đứng bên góc giường đau lòng đồng loạt lên tiếng. Bác sĩ "???" Chỉ Nhiễm nhíu mày, hắn nói vậy là có ý gì? Là muốn cô phải chịu trách nhiệm ư? Nhất thời cô im lặng không biết nói thế nào. Không thấy Chỉ Nhiễm lên tiếng, Trình Sâm ho, khẽ hất tay nói tiếp. "Thôi, Nhiễm Nhiễm em mau trở về đi, dù sao tôi cứu người cũng không phải để nhận tiền từ em." Chỉ Nhiễm bấm bụng ngẩng mặt, hắn đã cứu bố cô, bây giờ hắn thành ra như vậy Chỉ Nhiễm cũng không đành làm lơ. Vả lại cô rất ghét mắc nợ, tốt nhất giải quyết một lần cho xong. "Chú cần gì cứ nói với tôi, chú là ân nhân của nhà tôi, việc trả ơn là điều dĩ nhiên." Giọng Chỉ Nhiễm rất nhẹ, không giống như mọi lần trước chanh chua, cáu bẳn. Sau khi nghe vậy, nơi khóe môi Trình Sâm khẽ mấp máy. Hắn thở dài nặng nề, bộ dạng đáng thương đáp. "Thật ra tôi không bắt em chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn em chăm sóc đến khi tôi xuất viện là được, di chứng sau này em không cần phải lo. Là tôi tự nguyện cứu bác trai." Chỉ Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhõm. May quá hắn không bắt cô chịu trách nhiệm, chuyện chăm sóc thì không thành vấn đề. Đến khi hắn xuất viện cô và hắn chẳng ai nợ ai. "Được! Giờ tôi đưa bố về nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi quay lại mang đồ ăn cho chú. Chú nghỉ ngơi đi." Chỉ Nhiễm nói xong liền cúi chào, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, cũng không cần nghe hắn trả lời. Cánh cửa vừa khép lại, người im lặng từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh lẽo chất vấn. "Trình Sâm! Mẹ cậu! Tại sao tớ là bác sĩ lại không biết cái chuẩn đoán nguy cơ không thể đi đứng bình thường kia nhỉ?" "..." "Chẳng qua cậu chỉ bị trầy xước nhẹ ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là xong. Thế mà cậu bảo y tá băng bó như kẻ tàn tật thế này? Còn muốn ở lại bệnh viện 1 tháng?" "Cậu làm vậy là để lừa con gái nhà người ta?" "Xì! Cậu thì biết gì chứ?" Trình Sâm nhếch mép nhún vai đáp. "Phải chăng lúc đụng xe, lòng tự trọng, liêm sỉ của cậu bị văng đi mất rồi à?" "Ha ha! Bác sĩ Mộ, Đại Ca nhà chúng em sống xưa nay làm gì biết đến hai thứ đó ạ." "Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền...""Tôi không đến thu tiền, tôi thu người.""Hả? Thu... thu người?""Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?"Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run run. Chàng trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy."Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi..." "Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi."Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ...Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát."Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi.""Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào."Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta kђเếק đảm nổi da gà."Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc.""Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi."Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế? Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào."Bố... bố không sao chứ?""Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái."Mấy người lại đến ức ђเếק bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó."Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện.""Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?""Tôi không có thật mà..."Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu?"Chú mau ra khỏi đây." "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em.""???""Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi.""..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn."Cậu Trình...""Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây."Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm."Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng ૮ɦếƭ hết cả rồi.""Nòng nọc là con gì?" "Trình Sâm! Mẹ nó, chúa tể của loài lươn..." Giai Thụy khoanh tay trước ngực, bờ môi nhếch lên cất giọng rủa. Quen biết đã lâu bây giờ mới thấy Trình Sâm lại có nhiều bộ mặt thiếu đứng đắn như vậy. Bác sĩ Mộ và tên đàn em nghe Giai Thụy nói thì đồng tình chậc chậc lưỡi gật gật đầu. Thật là không có liêm sỉ! Ba người đàn ông khoanh tay đứng yên lặng tại cánh cửa nhìn chăm chăm Trình Sâm đang diễn trò lừa gạt thiếu nữ. Chiêu trò đỉnh cao, cáo già. Chỉ Nhiễm vô tình ngoáy đầu thì trông thấy ba người đứng ở đó. Cô theo phép lịch sự cúi đầu chào. Ngược lại Trình Sâm chẳng hề quan tâm đến mấy người kia, gương mặt hắn vui vẻ nhìn Chỉ Nhiễm một cách say đắm. Ba người khẽ gật đầu đáp lại, cùng nhau bước đến ghế sô pha ngồi xuống. Chỉ Nhiễm điều chỉnh bàn ăn nhỏ trước giường bệnh lên, xong xuôi liền bày bữa sáng cho hắn dùng. "Chú ăn đi..." Chỉ Nhiễm vừa nói vừa đưa chiếc thìa cho Trình Sâm, hắn cười nhẹ duỗi tay nhận lấy nhỏ giọng đáp. "Cảm ơn em." "Lát tôi phải đi tới thư viện ôn bài, còn phải về nhà chuẩn bị đồ ăn. Khoảng chừng buổi chiều tôi mới vào với chú được." "..." "Còn đây là số điện thoại của tôi! Nếu không có ai ở cùng với chú, chú cứ gọi, tôi sẽ sắp xếp vào sớm. Chỉ Chiễm lôi từ trong túi xách ra cây bút và tờ giấy cặm cụi viết, mỉm cười đặt lên bàn. Trình Sâm nhìn thấy thì sướng phát điên. Mẹ ơi, suốt năm năm cuối cùng hắn cũng có được số điện thoại của cô. Trình Sâm cố gắng kìm nén sự vui sướng đang nâng trào trong lòng, hắn điềm tĩnh ngẩng mặt gật đầu ôn hòa nói "Được! Tôi biết rồi. Em cứ đi học đi, tôi đợi em." "À phải rồi, chú thích ăn gì? Tôi sẽ nấu đem vào cho chú." Trình Sâm nghe vậy lại càng điên đảo thích thú hơn, khóe môi mấp máy giả vờ trầm mặc suy ngẫm, đang định lên tiếng nói, thì ba người kia đã đồng thanh cướp lời. "Cháo lươn." "Cháo lươn?" Chỉ Nhiễm ngoảnh mặt hỏi lại khi thấy ba người quá ăn ý. "Dạ phải! Đại Ca vô cùng thích lươn." Tên đàn em gật gật đầu, nhẻo miệng cười cười cố tình nhấn mạnh chữ "lươn". Trình Sâm chau mày nhưng không lên tiếng. "Được, tôi sẽ nấu cháo lươn cho chú, vậy giờ tôi đi trước nhé, buổi chiều gặp." Chỉ Nhiễm cười mỉm xinh xắn, cúi đầu chào mọi người một lượt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Trình Sâm nhìn Chỉ Nhiễm đi khuất, xong ngay tức khắc đen mặt lườm ba người kia lạnh nhạt, hờ hững nói "Tao thích lươn từ bao giờ?" "Không thích ư? Chẳng phải là rất hợp với con người mày?" Giai Thụy lười nhác tựa lưng vào ghế liếc mắt móc mỉa. Trình Sâm hừ lạnh, phớt lờ chả thèm quan tâm, hắn cầm tờ giấy có ghi số di động của Chỉ Nhiễm lên nét mặt hăng hái lưu nhanh vào máy. "Vui đến vậy?" Bác sĩ Mộ không nhịn được liền hỏi. Trình Sâm đắc ý nhếch môi. "Những kẻ không có người yêu thì làm sao biết cảm giác này?" "???" Mi tâm ba người lập tức cau chặt, câm nín không một lời phản bác. Ok! Hay lắm người anh em. ... Từ hôm áy náy với Trình Sâm về sau Chỉ Nhiễm chăm sóc hắn rất rất tận tình chu đáo. Buổi tối, cô đợi hắn nghỉ ngơi xong mới trở về nhà, sáng hôm sau thì vào sớm. Một tuần sau chân bố cô lành hẳn, ông liền trở ra sạp hàng buôn bán lại, bọn đàn em Trình Sâm thường xuyên lui đến thân thiện phụ giúp. Dần dà hai bố con cô cũng đã có cái nhìn thiện cảm hơn đối với họ. "Đại... Đại Ca, vấn đề bến cảng có chút vấn đề, cần anh ra mặt giải quyết, anh Hổ hiện đang ở đó đợi anh." Tên đàn em gấp gáp chạy vào miệng thở hồng hộc thông báo, Trình Sâm nhíu mày nhìn đồng hồ, sau đó lấy di động nhắn tin cho Chỉ Nhiễm hôm nay không cần vào viện, rồi mới an tâm đi xử lý. Trời sập tối Trình Sâm mới trở lại. Vừa bước vào, Phong đàn em hắn vội vã kéo cánh tay hắn, hú hồn run run nói. "Đại... Đại Ca, hình như là Chị Nhiễm..." Trình Sâm giật mình nhìn theo. Mặt mày xanh rờn đổ mồ hôi. Chết tiệt! Cô từ hướng phòng bệnh của hắn đi ra, không phải là hắn đã nhắn tin rồi ư? Hay cô không nhận được nhỉ? Tiêu rồi! Tiêu rồi. Lần này coi như xong, những vết thương băng bó của hắn đã bị tháo, không nằm trong phòng bệnh mà chạy ra ngoài chắc chắn bị Chỉ Nhiễm phát hiện. "Trốn... trốn nhanh." Trình Sâm cuống quýt nói. Phong cuống cuồng đảo mắt nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ, bỗng dưng mắt sáng ngời, cậu ta vội vàng rảo bước chạy tới phía đó. "Chị... chị gái xinh đẹp, cho anh nhà chúng em mượn cái xe lăn nhé." "Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền..." "Tôi không đến thu tiền, tôi thu người." "Hả? Thu... thu người?" "Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?" Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run run. Chàng trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không tha. Sống ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây sự. Vợ ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại ca. Theo như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy. "Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi..." "Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi." Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng nhắc. Ông sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ... Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát. "Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi." "Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào." Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta khiếp đảm nổi da gà. "Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc." "Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi." Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế? Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào. "Bố... bố không sao chứ?" "Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái. "Mấy người lại đến ức hiếp bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình Sâm. Đúng vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó. "Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện." "Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?" "Tôi không có thật mà..." Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu? "Chú mau ra khỏi đây." "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em." "???" "Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi." "..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn. "Cậu Trình..." "Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây." Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm. "Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng chết hết cả rồi." "Nòng nọc là con gì?"

đại ca mau chạy chị dâu đến rồi